Thời gian Tần Sảng ấp trứng quá lâu, Ôn Văn sớm đã chờ tới mất kiên nhẫn rồi.
Vì thế khi Tần Sảng vừa ấp nở, Ôn Văn lập tức muốn tiến vào trạm thu nhận xem thử xem Tần Sảng rốt cuộc có sự thay đổi gì làm người ta phải kinh ngạc.
Nhưng Ôn Văn vừa mới định tiến vào thì đột nhiên cảm thấy tâm thần có chút bất an.
Giống như nếu mình tiến vào trạm thu nhận thì sẽ xuất hiện chuyện không hay vậy!
"Có thể tiến vào trạm thu nhận, nhưng nếu làm thế có khả năng sẽ sinh ra nguy hiểm... ở nơi này có thể có nguy hiểm gì chứ, cũng không phải là không gian đặc biệt như bệnh viện tâm thần...."
Trong tình huống có nguy hiểm đe dọa này, Ôn Văn lập tức không quản tới chuyện của Tần Sảng, tập trung suy nghĩ vì sao mình lại có cảm giác báo động như thế.
Xem Tần Sảng thì lúc nào cũng được, nhưng nếu bây giờ gặp nguy hiểm thì có lẽ sẽ không có cơ hội được xem năng lực của Tần Sảng nữa.
Ôn Văn lan tỏa cảm giác của mình ra, tìm kiếm từng tấc đất ở xung quanh, cuối cùng kết luận nơi này vẫn giống với dãy núi Tề Linh mà mình đã tới lần trước.
Vì thế vấn đề có lẽ không xuất phát từ nơi này, mà là thứ gì đó khác.
Suy nghĩ một hồi, Ôn Văn cầm lấy huy hiệu nhân viên thu nhận, phiên bản hình ảnh thu nhỏ của khung cảnh xung quanh hiện ra trong mắt anh.
Vừa nhìn thấy nó, Ôn Văn cũng cảm thấy căng thẳng rõ rệt, bởi vì trong hình ảnh này có một bóng dáng không quá rõ ràng đang quan sát mình.
Bóng dáng này mang theo hơi thở năng lượng vượt xa Ôn Văn, thậm chí vượt xa tất cả năng lượng siêu năng lực của tất cả người siêu năng ở nơi này cộng lại.
"Ít nhất cũng phải là Tai Nạn chân tự, có cường giả chân tự đang âm thầm quan sát mình!"
Bình thường cho dù Ôn Văn đột nhiên biến mất ở trước mặt cấp Tai Nạn chân tự thì bọn họ cũng không có năng lực nhìn ra sơ hở của trạm thu nhận.
Nhưng trạm thu nhận đã cảnh báo tức là nói cho Ôn Văn biết, nếu anh tiến vào trạm lúc này thì rất có thể sẽ xuất hiện chuyện không tốt.
"Loại người có thực lực này nếu là kẻ địch thì đã sớm giải quyết mình ngay tại chỗ rồi, sẽ không âm thầm quan sát như thế, mình đoán có lẽ là người bên nhân viên điều tra..."
"Nhưng để cường giả cấp bậc này tới canh chừng mình, hẳn là nghi ngờ quan hệ của mình với Hắc Thập Tự.... Nói không chừng mình bị điều tới xử lý chuyện này cũng có liên quan với bọn họ."
"Có lẽ bọn họ muốn thông qua quan sát biểu hiện của mình ở nơi này để kiểm tra suy đoán, vì thế sau đó mình phải biểu hiện giống như một siêu thợ săn bình thường."
Vì thế Ôn Văn tiếp tục lật xem Phân Tích Ký Hiệu Cao Cấp, sống chết không tiến vào trạm thu nhận trong tầm mắt của người nọ, cậu không tin người này có thể cứ nhìn mình chăm chăm mãi.
Tiếp đó Ôn Văn làm bộ như không thèm để ý tiến hành đủ loại hành vi, bao gồm cả những việc không giới hạn như ăn cơm, đi tiểu, gảy chân...
Làm Ôn Văn có chút bội phục là cho dù Ôn Văn làm như thế thì người nọ vẫn cứ nhìn chằm chằm không thôi, cũng không sợ đau mắt hột.
Ngày thứ hai trông chừng rất thuận lợi, Ôn Văn và Viêm Tước thay phiên nhau ngồi trên chiếc ghế đẩu kia, không để bất cứ con quái vật nào thoát đi được.
Chỉ là bị một người nhìn chằm chằm như thế làm Ôn Văn cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng tới buổi tối ngày thứ hai thì tình hình có chút không ổn.
Một cụm mây trắng cách đó mấy chục mét chậm rãi trôi qua làm nhóm Ôn Văn giống như gặp phải đại địch.
Bên trong đám mây đó có hơi thở cấp Tai Nạn thượng tự!
Có điều đám mây kia tựa hồ không có ý muốn lao ra khỏi núi Tề Linh, giống như chỉ nhàn nhã lượn lờ trên bầu trời đi ngang qua nơi này mà thôi, với tốc độ này nếu muốn rời khỏi nơi này cũng mất hơn mười mấy phút.
Lúc bay tới gần lối ra vào, bên trong ló ra một cái đầu rồng, nó liếc nhìn nhóm Ôn Văn một cái rồi rụt trở về.
Nó không có hứng thú với việc rời khỏi dãy núi Tề Linh, chỉ thích tự do tự tại chơi đùa ở nơi này.
Thế nhưng vừa mới bay đi được mấy chục mét thì nó vươn móng vuốt gõ trán mình một cái, khi nãy nó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong số những người kia!
Là kẻ bí ẩn mà nó từng muốn đuổi theo chơi đùa nhưng lại biến mất một cách bí ẩn!
Vì thế cụm mây trắng trông như kẹo bông kia nháy mắt biến thành mây đen, từng tia điện màu xanh nhạt loáng thoáng xuất hiện, cơ thể thật dài xuyên qua trong đám mây.
Vẻ mặt Ôn Văn u ám, này rõ ràng chính là con nghiệt long mà anh đã gặp trước kia, sao lại đụng mặt nó ở nơi này chứ?
Nghiệt long lượn một vòng trên không trung, tia điện trong đám mây bắt đầu điên cuồng tấn công về phía Ôn Văn.
Uy lực của những tia sét kia rất mạnh mẽ, hơn nữa còn là đòn tấn công theo phạm vi, tuy mục tiêu tấn công chính là Ôn Văn nhưng phạm vi rất lớn ở xung quanh đều bị ảnh hưởng.
Nếu như Ôn Văn không đưa ra biện pháp ứng phó thì nhóm nhân viên hỗ trợ ở gần đó khẳng định sẽ chết vì những tia sét này.
Vì thế Ôn Văn thở dài một tiếng, quyết định cường ngạnh chống đỡ những tia sét này.
Ôn Văn lấy ra một tấm khiên, nó là khiên Bullseye, chỉ cần cầm tấm khiên này thì tấn công của kẻ địch sẽ vô thức tập trung vào tấm khiên.
Nháy mắt lấy tấm khiên ra ngoài, những tia sét kia thần xui quỷ khiến thế nào mà đồng loạt bổ về phía Ôn Văn, toàn bộ bổ lên mặt khiên.
Nhưng mặc dù có tấm khiên này, Ôn Văn vẫn có chút chống đỡ không nổi.
Vì thế anh chỉ có thể điều khiên tóc mọc dài ra, toàn bộ cắm xuống đất, tiếp đó tay trái làm ra một thủ thế khá phức tạp để mớ tia sét kia bị tóc dẫn xuống mặt đất.
Lúc luồng sét thứ nhất chấm dứt, trên người Ôn Văn lóe ra tia điện nho nhỏ, có điều chúng cũng không đáng ngại.
"Nếu không phải trước đó mình đặc biệt học tập quyển Sách Sấm Sét, chỉ dựa vào tấm khiên này, ăn xong đòn tấn công này không chỉ chỉ bị thương mà còn chấn động não..."
Phải biết nghiệt long tung ra đòn tấn công quần thể, mà hành động lấy khiên ra của Ôn Văn chính là tập trung hết toàn bộ uy lực của đòn tấn công này vào người mình.
Có điều đòn tấn công của nghiệt long làm Ôn Văn lại càng hiểu rõ hơn về sấm sét, cũng coi như có một vài chỗ tốt.
Lúc Ôn Văn chống đỡ sấm sét, một quả cầu lửa tỏa ra làn khói dày đặc bị ném vào trong đám mây kia rồi ầm ầm nổ tung, vô số xúc tua theo sát phía sau, là Viêm Tước và Lâm Triết Viễn ra tay.
Những đón tấn công kia đều yên lặng biến mất trong cụm mây, cũng không biết con nghiệt long kia có bị thương hay không nhưng khẳng định là nó nổi giận.
Một tiếng rồng gầm to rõ truyền tới, từ trong cụm mây phóng ra càng nhiều đòn tấn công mạnh mẽ hơn, chỉ với chiếc khiên này của Ôn Văn thì tuyệt đối không thể nào ngăn chặn được!
Sắc mặt Lâm Triết Viễn xanh đen, con nghiệt long này có thực lực cấp Tai Nạn thượng tự, nếu như nó lao xuống chiến đấu cận chiến thì ba người bọn họ liên thủ thì chưa chắc không chống đỡ được.
Nhưng nó chỉ trốn trong tầng mây, điều khiển sức mạnh của tự nhiên tấn công thì nhóm ba người Ôn Văn chỉ có thể bị động tiếp nhận đòn tấn công, mà đối phương thì thậm chí còn không tiêu hao chút nào.
Ôn Văn lẳng lặng đưa tay vào trong áo khoác, anh còn rất nhiều thuốc nổ, chỉ cần sử dụng hợp lý thì có thể nổ tung đám mây kia....
Thế nhưng Ôn Văn không có cơ hội dùng số thuốc nổ kia, bởi vì con nghiệt long trên bầu trời đột nhiên ngừng tụ lực, mây đen sấm sét nháy mắt biến thành mây trắng.
Con nghiệt long kia thò đầu ra, hung ác liếc nhìn Ôn Văn, sau đó uốn éo bay đi, giống như đang giận lẫy vậy.
Ôn Văn thở phào một hơi: "Con quái vật kia không việc gì phải lui lại cả, hẳn là bị người đang quan sát mình tỏa ra hơi thở dọa chạy, xem ra người này đúng là người Hiệp Hội Thợ Săn phái tới theo dõi mình, sao mình lại có mặt mũi lớn tới vậy chứ..."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo